Nhân ngày phim điện ảnh của Trấn Thành đang làm mưa làm gió tại rạp, mình lại nói về câu chuyện hiện thực trong web drama trước đó cũng mang tên "Bố già" của Trấn Thành -điều mà mình tin là đã tạo tiền đề cho phim điện ảnh lần này.
Đương nhiên Web Drama thì sẽ không thể nào trọn vẹn cảm xúc như phim điện ảnh được, nên đợi khi nào mọi người xem xong, mình sẽ viết bài về nó. Chúng ta không nên spoil phim hì hì.
Thực ra, nghệ thuật thì không có đúng sai, nên mình cũng chẳng mạnh mồm nói đúng hay sai cả, chỉ là Bố già chạm đến một chủ đề muôn thuở, nhưng với mình thì phần chưa tới lại nhiều hơn phần tới.
Ngay từ khi giới thiệu, tâm thế xem phim của mình đã là focus vào thông điệp. Có những phim mình đi xem vì diễn viên, vì Hương Giang, có phim mình đi xem vì nhạc phim nữa -_- nhưng với Bố già mình đã thực sự kì vọng phim sẽ nêu bật được thông điệp vốn là thứ mấu chốt trong đề tài mà đạo diễn chọn. Nhưng xem hết mấy tập, khá thất vọng vì càng về sau thứ khiến mình ấn xem tiếp chỉ là Tuấn Trần.
Đương nhiên một bộ phim thì không nên quá lưu lại vào một anh chàng đẹp trai nào đó.
Cũng đương nhiên là bộ phim truyền tải nhiều mảng miếng hơn là việc cha mẹ ngăn cấm con cái đi đến đam mê của mình, nhưng mình muốn tập trung vào mảng này vì cảm giác đây là mảng có nhiều sạn nhất.
Thứ mà Bố già làm được, không thể phủ nhận là hiện thực. Bố già viết nên một hiện thực khó lòng chối cãi đang tồn tại sâu trong xã hội hiện nay, đặc biệt là với tầng lớp dưới. Đương nhiên mình không nói đến hiện thực dùng để câu view là bà Tân Vlog =)) nhưng mình cũng không thấy thích việc đưa bà Tân vào, không cần thiết, không liên quan, và thừa. Còn nhìn chung, tất cả các đoạn hội thoại của Bố già đều cực kì gần gũi mà bất cứ ai xem cũng một phần nhìn thấy gia đình của mình ở đó. Điều này có lẽ không cần phải nói nhiều. Thứ mình muốn nói tới là ảnh hưởng của giai cấp tới tư duy mà bộ phim truyền tải.
Suy cho cùng, tất cả những cấm đoán mà ông Thành dành cho cậu Sang là xuất phát từ ảnh hưởng của cái gì? Tiền. Khoan hãy trách bố mẹ, nói cho tới thì chẳng có bố mẹ nào muốn hành hạ cấm đoán con cái cả, chẳng có bố mẹ nào muốn con mình khổ sở đau đớn cả, nhưng điều gì khiến họ đưa ra cách cư xử như thế? Áp lực đồng tiền và nỗi sợ con mình sẽ không thành công. Mình vẫn không tin có bố mẹ nào lại hà khắc tới mức cấm đoán và thay đổi cuộc đời của cả một người chỉ vì một chữ “Ý thích”. Nếu nó là ý thích, vậy nghĩ xem ý thích đó đến từ đâu? Từ mong muốn con cái thành đạt, thoát khỏi bóng dáng của cái nghèo, có cuộc sống no đủ và tự lập mà thôi. Đương nhiên mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng một bộ phim để phục vụ một lượng lớn khán giả, mình nghĩ nên chú ý một chút về yếu tố tầng lớp. Mình không nghĩ một gia đình giàu có, đại gia khá giả lại tiếc con tiền học cái này cái kia, cũng sẽ có những cách tư duy khác, suy nghĩ khác, nên nếu muốn xây dựng và truyền tải thông điệp, hãy tập trung vào tầng lớp dưới ngay từ đầu thanh vì quay ngược lại mọi chuyện ở cuối phim, mình nghĩ vậy.
Hiện thực là điều mà Bố già truyền tải cực kì thành công, nhưng để giải quyết hiện thực đó, với cá nhân mình, Bố già không làm được.
Mặc cho tất cả những diễn biến những đối thoại của phim trước đó, cuối cùng phim đi đến một cái kết quy chụp cho cha mẹ. Điều này là không văn minh và không đúng đắn.
Đầu tiên chúng ta cần hiểu rằng nuôi một đứa trẻ là điều gì đó vô cùng khó khăn, là cả thập kỉ hi sinh không mệt mỏi. Nhưng vì điều gì bố mẹ lại làm điều đó vì bạn? Không vì tình thương vô điều kiện thì vì cái gì? Vậy lí do gì chúng ta luôn đặt ngược lại rằng bố mẹ luôn là người phải hay đổi mà không hiểu được một thứ chúng ta rất cần để thay đổi là thái độ?
Thứ hai, chúng ta cũng nên hiểu rằng (hơn nữa là rất đúng với hình tượng mà bộ phim xây dựng) bố mẹ là những người đã lớn tuổi. Việc tiếp thu cái mới, thay đổi tư duy suy nghĩ với một người trẻ sẽ dễ dàng hơn hay với một người đã có kinh nghiệm sống và có những thứ cố hữu trong tư duy là dễ dàng hơn? Đương nhiên sẽ có giai đoạn cả 2 phải thay đổi, nhưng lí do gì chúng ta luôn đặt ngược lại rằng bố mẹ luôn là người phải hay đổi mà không hiểu được một thứ chúng ta rất cần để thay đổi là thái độ?
Thứ ba, một điều bất cứ ai cũng nên trân trọng, tình cảm của bố mẹ dành cho con cái, tình cảm gia đình là thứ duy nhất trên thế giới này vô điều kiện. Đừng nói với mình có một tình yêu nào, có một tình bạn nào là vô điều kiện. Không có, chỉ có tình mẫu tử, tình phụ tử mà thôi. Vậy khi bạn đã có một nền tảng vô cùng vững chắc là một tình yêu vô điều kiện rồi, vậy lí do gì chúng ta luôn đặt ngược lại rằng bố mẹ luôn là người phải hay đổi mà không hiểu được một thứ chúng ta rất cần để thay đổi là thái độ?
Bố già không giải quyết được hiện thực mà mình đưa ra. Bố già truyển tải hiện thực xuất sắc, đó là vấn đề xảy ra khi cả hai không nhận thức được hành động của mình. Cậu Sang luôn có thái độ mà theo quan điểm của mình, đó là một thái độ tồi. Còn ông Thành, cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu cả, luôn gò ép, thúc giục và cấm đoán cậu này, và cậu này cũng một chín một mười với ông. Vấn đề không bao giờ được giải quyết. Nếu trong những gia đình khác, nếu không có vụ tai nạn đó, nếu không có một người nào đó chạy vào đâm bố bạn để bạn liều mạng ra đỡ, vấn đề sẽ được giải quyết thế nào đây?
Nghe có vẻ hơi ích kỉ, nhưng dưới quan điểm của mình, trong chuyện này, con cái phải là người chủ động. Đừng ngồi đó xù lông lên, tỏ thái độ và mong muốn bố mẹ thay đổi. Trước khi nói bất cứ kì thứ gì, hãy nhận thức rằng bạn có bao giờ trả lại được công dưỡng giục của bố mẹ chưa? Vậy thì đừng đòi hỏi một sự tôn trọng nào khi nói về đam mê ước mơ của mình mà không tạo được cho bố mẹ một niềm tin, hay một sự đảm bảo, ít nhất đến từ sự cố gắng của bạn.
Nếu bạn vẫn không biết giải quyết thế nào cả, thì hãy nhớ một câu của chị Giang ơi thế này: “Sẽ không có một công việc nào mà bạn không đam mê với nó những lại có được thành công hay một mức thu nhập tốt cả”.
Đây là chìa khóa cho tất cả câu chuyện về đam mê, còn chìa khóa mở cửa với bố mẹ, chìa khóa tìm kiếm sự đồng cảm giữa hai thế hệ, mình tin rằng nó nằm trong tay bạn và thái độ của bạn. Chỉ vậy thôi.
Comments