top of page
Writer's pictureBirdy

Một chút về 'Us and Them".

Có lẽ có rất nhiều bộ phim điện ảnh khắc họa một tình yêu bị cản trởi. Us and Them là một trong số đó. Đây là bài viết của mình để lấy ví dụ phân tích về các tình huống kịch POLTI, trường hợp này là tình huống số 28. Đây không phải là một bài phân tích phim hoàn chỉnh.

28. Trở ngại trong tình yêu
Đôi tình nhân muốn đến với nhau, nhưng bị những khó khăn cản trở.
Các nhân vật gồm: Đôi tình nhân, vật cản.

Phim điện ảnh Us and Them chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của đạo diễn Lưu Nhược Anh cũng khai thác một câu chuyện như vậy, nhưng vật cản để lại trong người xem nhiều cảm xúc hơn.

  • Phim: Chúng ta của sau này

  • Đạo diễn: Lưu Nhược Anh

  • Nhân vật chính: Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh.

Tóm tắt phim: “Chúng ta của sau này” là câu chuyện kể về những người trẻ yêu nhau trên con đường lập nghiệp, mà chuyện tình yêu xoay quanh Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh, hai người tình cờ gặp nhau dịp Tết Nguyên đán trên đường về quê. Tình cờ, họ đều ở Bắc Kinh và cũng có những khát vọng cháy bỏng về tương lai. Kiến Thanh là một người viết game, anh phải làm thêm việc bán đĩa CD phim khiêu dâm để kiếm sống. Tiểu Hiểu làm qua nhiều nghề, bán linh kiện ở siêu thị tới cò nhà đất, cô gặp nhiều rắc rối với những gã người yêu của mình. Cuộc sống của cả hai đều chật vật giữa lòng Bắc Kinh, họ sống cùng nhau như những người bạn vì không đủ tiền để lo một nơi ở tươm tất, rồi đem lòng yêu nhau. Gánh nặng trách nhiệm, danh dự và tiền bạc khiến Kiến Thanh dần bộc lộ sự trẻ con của mình, anh bắt đầu cáu gắt với người cha lớn tuổi ở quê, đem hết tiền trả một bữa ăn đắt đỏ vì muốn làm màu với bạn học cấp 3, đánh đấm, làm loạn ở nơi làm việc và lao đầu vào game. Tiểu Hiểu chịu rất nhiều tổn thương và Kiến Thanh thì không biết thực sự điều Tiểu Hiểu mong chờ là gì, cuối cùng, cô đành rời bỏ anh. Sau này, cả hai gặp lại trên một chuyến bay khi Kiến Thanh đã rất thành công với trò game mà anh lập trình, đã có gia đình và con cái, Tiểu Hiểu vẫn chật vật với cuộc sống mưu sinh của mình. Hai người gặp nhau, kí ức cũ ùa về, cùng rơi nước mắt nhưng không thể làm gì hơn ngoài nuối tiếc. Người cha già bị mù vẫn tưởng người mà Kiến Thanh kết hôn là Tiểu Hiểu năm nào, trong bức thư tay viết cho Tiểu Hiểu, ông hiểu rằng sự trưởng thành mà Kiến Thanh có được là nhờ cô. Tiểu Hiểu chơi thử trò game của Kiến Thanh, đọc được những lời nhắn của anh dành riêng cho cô, cô ngồi yên lặng cảm nhận tình yêu tuổi trẻ của mình ùa về trong phút chốc.



Bộ phim đã lấy đi nước mắt của rất nhiều người.

Điều đầu tiên mình cảm nhận được trong câu chuyện phim của Lưu Nhược Anh là sự nuối tiếc, sự nuối tiếc bao trùm không gian của cả bộ phim và thể hiện rất rõ qua cách kể chuyện bằng màu sắc và dựng phim của đạo diễn. Hiện thực là gam màu trắng đen, còn quá khứ là một màu tươi sáng. Đây là cách làm không mới, nó cũng được Trương Nghệ Mưu dùng trong phim Đường về nhà cách đây rất lâu, và cách dựng phim hiện tại xen lẫn quá khứ cũng không phải quá đặc biệt, nhưng đặt trong câu chuyện phim này, dường như chúng ta hiểu được một phần nào đó sự nuối tiếc trong toàn bộ cốt truyện của phim. Đôi tình nhân không ai khác ngoài Tiểu Hiểu và Kiến Thanh, nhưng vật cản được Lưu Nhược Anh đưa ra khiến câu chuyện thực sự đậm màu bi thương, không phải một bà mẹ chồng quá quắt hay một cô bạn thân lẳng lơ. Vật cản đó chỉ hiểu được và hiện ra khi chúng ta thực sự hòa mình vào nhịp điệu của phim, vì nếu không thì dường như cặp đôi này cứ tự nhiên mà rời xa nhau. Trên thực tế, đúng là chẳng có một người thứ ba nào xen vào mối quan hệ của họ, nhưng lại có cả nghìn những yếu tố biến thiên ngày ngày tác động và gây áp lực lên đôi tình nhân này, những người đại diện cho tình yêu của những người trẻ, và dường như chúng ta luôn tìm được một phần thanh xuân của mình ở đấy. Thời trẻ, chúng ta gặp gỡ một người, yêu nhau điên cuồng, cố gắng vì nhau điên cuồng rồi xa nhau vội vã và chọn kết thúc tất cả bên cạnh một người “tàm tạm tốt”. Điều cản họ đến với nhau lại chính là tình yêu, tình yêu khi đặt để trong một cuộc sống như vậy lại chính là vật cản khiến cả hai không thể bên nhau suốt đời, theo quan điểm của mình là vậy. Bởi, nếu không yêu nhau, họ vẫn sẽ sống một tuổi trẻ như vậy, nếu không yêu nhau, họ vẫn sẽ thật chật vật với cuộc sống mưu sinh giữa lòng Bắc Kinh náo nhiệt, thành phố mở lòng ra với tất cả mọi người và cũng thẳng tay đào thải những người không thuộc về nó, nếu không yêu nhau, Kiến Thanh vẫn sẽ là một tay lập trình game nghèo và bán đĩa CD ở chợ đen, Tiểu Hiểu vẫn phải chạy vạy xin giúp đỡ với một nụ cười giả tạo trước mặt các tên sếp ở siêu thị và vất vả đi làm cò nhà đất, nhưng, nếu không yêu nhau, có lẽ họ đã làm những người bạn tốt của nhau. Vì yêu, Kiến Thanh bỗng chịu một lượng áp lực kinh khủng, anh muốn mua nhà, mua xe, anh muốn cho Tiểu Hiểu một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cũng vì yêu, Tiểu Hiểu lại chẳng cần những thứ đó từ Kiến Thanh, cô không cần một ngôi nhà, một công việc sung sướng như đã từng tìm kiếm ở những gã người yêu cũ, điều cô hi vọng ở Kiến Thanh là sự trưởng thành. Cũng vì yêu, rồi bất lực, và chịu áp lực từ nhiều phía, Kiến Thanh chẳng thể trưởng thành nổi, anh bỏ mặc Tiểu Hiểu rời đi và vùi đầu vào game mà chẳng biết rằng, anh đã đánh mất tình yêu của mình vào biển người mênh mông. Cũng vì yêu, mà sau này gặp lại khi đã có tất cả, họ chẳng thể bên nhau được nữa. Họ đến và yêu nhau nhưng vì chính những áp lực hàng trăm năm nay vẫn luôn đặt để lên tình yêu, họ lại xa nhau. Đây thực sự là một vòng luẩn quẩn, chính những áp lực ngoài cuộc sống khiến đôi tình nhân không thể bên nhau, nhưng ngày đó họ chọn yêu nhau, và tình yêu đặt trong một câu chuyện như vậy, lại hóa ra chính là vật cản ngăn họ đến với nhau.

Sau cùng, cũng là những đau thương của tuổi trẻ. Mình luôn thắc mắc rằng, ngày đó, những người trẻ yêu nhau điên cuồng, rồi họ buộc phải rời xa nhau, vì hoàn cảnh, vì vòng xoáy mưu sinh, hay vì chính tình yêu và cách yêu sai lầm của tuổi trẻ, cả hai buộc dừng lại khi trong lòng còn quá nhiều tình cảm. Và rồi như Kiến Thanh và Tiểu Hiểu, họ mất 10 năm để đi từ “tình yêu” tới “từng yêu”, và những người trẻ ngoài kia, cũng mất thật nhiều năm để chọn cho mình một hướng đi riêng, để rồi sau này gặp lại, họ lại nhớ nhau, lại rơi nước mắt vì nhau, liệu đó là tình yêu ngày đó còn sót lại, hay là những vương vấn, ân hận, nuối tiếc của một thời thanh xuân đã qua, một thời thanh xuân mà chỉ cần gọi tên người đó thôi lòng cũng quặn lại, đau nhói?

Lưu Nhược Anh thực sự đã rất thành công khi xây dựng một câu chuyện như vậy, êm đềm, lãng mạn nhưng không đậm chất giáo điều hay sến súa, đó là những gì gần gũi nhất của thanh xuân, của tuổi trẻ, tất cả chúng ta đều có một khoảng trời riêng đẹp đẽ như vậy, đó là những điều đẹp đẽ và đáng trân trọng.

Kết lại bài viết nhuốm màu bi thương này, mình muốn nói đến một câu nói của chị Trác Thúy Miêu: Có chăng tuổi trẻ ta yêu, ta tan vỡ, là xấu hay không? Không hẳn, bởi vì há chăng sự sai lầm, điên cuồng và tổn thương ấy, chính là đặc quyền đặc ân của tuổi trẻ. Dù mọi thứ tràn đây thương đau, đó vẫn sẽ là một chuyện tình đẹp.


47 views

Comments


bottom of page