Đây là một bài review do mình thực hiện trong campaign của Le Monde Steak Phan Xích Long.
Mọi người đã từng đi ăn một mình chưa?
Mới nghe đã thấy cô đơn rồi đúng không? Đi ăn linh tinh, đi cafe một mình thì cũng dễ hiểu. Nhưng tới những nơi mà người ta mặc nhiên là phải có đôi có cặp, chắc sẽ cô đơn lắm nhỉ. Nhưng những lời mình viết không phải là để than thở việc cô đơn và đi ăn một mình đâu. Chẳng hiểu vì sao, mình lại thấy có nhiều rung cảm tới vậy, cũng chỉ từ một lần đi ăn một mình.
Đây là lần đầu tiên mình đến với Le Monde, nhưng mình đã gọi nơi đây là quán quen rồi. Cũng thật kỳ cục, nhưng trải qua 2 năm du học Pháp, cái máu lãng mạn chảy trong người mình nhiều lắm. Thế rồi khi vừa bắt gặp cái tên Le Monde, mình đã cảm thấy như tìm được về một chốn yên bình, một chốn thân quen xưa cũ, như thị trấn Porquerolles xinh đẹp đã gắn liền với tuổi trẻ của mình. Đóng cánh cửa lại, cả một không gian Pháp hiện ra, khiến những dòng chảy kí ức cứ thế ùa về, như cách mình thả hồn bên bờ sông Seine năm nào vậy.
Ánh sáng dịu nhẹ, những cặp đôi rì rầm nhỏ to, tiếng viollin du dương quyện với miếng steak mềm mọng và đẫm sốt. Cả tuổi trẻ của mình như một thước phim chạy chậm, và Le Monde là một điểm hẹn quen thuộc tự đã quen từ lâu.
Thế rồi đêm nhạc diễn ra, tự nhiên và trầm bổng, khi đã lâu lắm rồi mình mới lại được nghe Lavie En Rose vang lên khắp không gian lãng mạn. Nhiều vũ công trình diễn trong đêm nhạc, miếng steak trên đĩa của mình cũng vì thế mà thổn thức hơn. Nhưng thổn thức sao bằng những cảm xúc trong lồng ngực, khi sau đó, bất ngờ có 1 cặp đôi đã cầu hôn ngay tại nhà hàng. Mình cũng không kìm được mà vùi mình vào bầu không khí ngọt ngào, hạnh phúc tràn ngập. Thế rồi mọi người cũng lần lượt nói với nhau những lời thương yêu, nhưng kì lạ là, mình lại thấy trong lòng hiện lên rất nhiều rung cảm. Bằng cách này hay cách khác, khoảnh khắc ấy đã khiến mình yêu cuộc sống hơn, yêu sự ngọt ngào còn hiện hữu xung quanh và yêu bản thân, thêm một chút nữa.
Tối nay mình lại tới Le Monde, cũng vẫn một mình, sau một ngày vùi mình vào công việc. Không cô đơn, không chóng vánh, mình như được lên một chuyến xe trở về vùng ký ức ngày xưa. Le Monde vẫn dịu dàng và lãng mạn, và mình biết rằng chỉ cần đóng cánh cửa kia lại thôi, là được trở về với nước Pháp năm nào, ngay giữa lòng Sài Gòn rồi. Áp lực và căng thẳng tan biến, nạp một chút năng lượng để lấy lại tinh thần làm việc, cũng là một cách yêu bản thân rồi.
Kommentarer